Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

Tự vấn

Sao ta phải tránh né?
Sao ta lại không còn cảm giác an toàn?
Sao ta cứ nắn nót, rờ rẫm, chọc ngoáy cái sự buồn sâu thăm thẳm ở trong lòng ta?
Sao ta không đủ can đảm dửng dưng và quay lưng lại?
Sao ta phải thui thủi một mình?
Sao ta lại phát bệnh khi nghe mấy cái playlist thất tình đó?
Sao ta trở nên nhạy cảm quá mức vậy?
Sao ta cứ gạt bản thân mình?
Sao ta lại còn trách người khác không coi trọng này kia kia nọ?
Sao ta lại cứ bon chen, ganh tị với đời?
Sao ta lại cứ mông lung, bứt rứt, rã rượi buồn sau những cuộc vui chộn rộn?
Sao ta đã biết niềm vui ở đời ngắn ngủn mà không chịu sống lạc quan lâu lâu một chút cho người khác nhờ?
Sao ta đã biết cuộc đời dài đăng đẳng mà không trút bỏ bớt gánh nặng trên lưng?
Sao ta ghét người khác nhìn thấy bản mặt sưng húp của mình mà sau lưng người khác vẫn khóc?
Sao ta ghét người khác sống giả tạo mà ta thì luôn cười tươi như bông trước mặt người khác?
Sao ta dám chắc sau này ta sẽ không có gì phải hối tiếc?
Sao có lúc ta đã thử đặt ta vào thế của người khác, hiểu tâm trạng của người khác, mà không tài nào biết được người khác đang thật sự muốn gì?
Sao có lúc ta đã thử đặt người khác vào thế của ta, biết chắc người khác hiểu ta, mà không tài nào hiểu được người khác có thật sự muốn ta trở nên như vầy không?
Sao có lúc ta buồn cũng không dám buồn hoài?
Sao có lúc ta lo nghĩ cũng không dám lo nghĩ lâu?
Sao có lúc ta sợ cũng không dám sợ?
Sao ta lại viết entry có vẻ cắn đắng và bứt rứt này?
Sao ta lại tự hỏi ta "sao sao sao" nhiều vậy chứ??

Tôi cứ bị ám ảnh bởi những câu hỏi. Từ sáng mở mắt đến tối đi nằm, những câu hỏi cứ rón rén tìm tới rồi mòng mòng quay ở trong đầu tôi. Không khó để có lời đáp... nhưng thật ra rất khó để có lời đáp (cho thuyết phục). Sự thật là sẽ chẳng có câu trả lời nào bù đắp được nỗi đau và sự cô độc trong lòng tôi. Viết ra, để nhẹ cái đầu, giải tỏa bớt xì-trét, để có ai muốn trả lời dùm thì lên tiếng. Còn không thì thôi, cứ để nó ở đó... mục nát luôn, thúi ình hơn nữa cũng không sao... cùi rồi đâu có sợ lỡ nữa, há X!? :) 

*Nhờ ơn Chúa, hôm nay con đi một đoạn đường dài... và trở về trong bình an... :) 
(9:00pm 01.09.11)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...