Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

Đời mình là những chuyến xe

Có lần, trên chuyến xe đêm, 
trời tối om,
không có ai nhìn thấy 
một mình tôi khóc... 
và tự ru mình bằng nỗi nhớ về những nơi tôi đã đi qua...

Có đôi lần, trên những chuyến xe trở về SG sau chuyến đi xa, 
ngồi giữa những người bạn (thân hoặc rất thân), 
mắt tôi cứ cay xè, ướt át... 
và mong mỏi đến cháy lòng: 
giá như chiếc xe này cứ chạy mãi...5`
không bao giờ đến bến... 
không bao giờ dừng lại... 
không bao giờ về đích...

Có rất nhiều lần, vào buổi sáng,
trên đường đi làm,
ngang bến xe buýt ở trung tâm thành phố, 
tôi cứ nghĩ lan man cho đến khi đi hết con đường,
muốn bước lên bất kỳ chuyến xe nào...
cứ đi không cần biết đích đến...
chỉ cần được chở đi...
chỉ cần rời khỏi đây... 
bỏ mặc đời... 

Có một ngày, tôi ra khỏi nhà từ lúc sớm 
rồi sau giờ làm việc
tôi chở bạn từ quận 1 sang quận 4 thăm bạn,
tôi chở bạn từ quận 4 về tới nhà ở tận Gò Vấp,
tôi từ Gò Vấp vòng qua Bình Thạnh, một mình đứng tần ngần trước căn nhà cũ và ngơ ngẩn buồn khi ngang qua căn nhà cũ hơn...
tôi lại ghé Phú Nhuận để tìm bạn, lại chở bạn đến quán cafe quen,
(không dám ghé căn nhà cũ nhất và thân thương nhất vì sợ mình sẽ khóc trên đường về)
tôi đã chạy một vòng thật xa, thật chậm...
tôi đến rồi đi...
tôi tìm rồi gặp... 
tôi gặp gỡ rồi chia tay...
tôi cười với bạn rồi khóc một mình...
rồi nhìn lại 
thấy 
đời tôi giờ chỉ còn là những chuyến xe.

Và đêm đêm...
tôi chỉ biết tự ru mình 
bằng nỗi khao khát về những nơi tôi sẽ đi qua
...

***
Hao mòn
(trích một note cũ - 07.06.2010)

Một buổi sáng thức dậy, ta thấy mình dường như bị hao mòn quá xá, cả thể xác lẫn tinh thần.

Thể xác cao 1m55 nặng 50kg hiện tại theo chỉ số BMI coi trên mạng là "bình thường, bạn hãy cố gắng duy trì". Tuy vậy, ta không thể dối ta là dạo này cơ thể ta xuống cấp trầm trọng. Biếng ăn mất ngủ làm cho ta bèo nhèo quá dù ta đã cố gắng để duy trì vẻ ngoài đẹp đẽ. Đuối rồi. Nếu khấu hao đi, ta còn chừng không tới 50% giá trị sử dụng nữa. Hạn dùng cũng bị giảm bớt mấy năm. Khả năng sinh lợi không còn cao mà khả năng thu hồi vốn chắc coi bộ khó àh!

Nhưng mà thể xác còn có thể tân trang lại chứ sợ nhất là cái tinh thần của ta. Dù đã cố gắng hết sức, nó vẫn cứ cà xịch cà đụi hoài. Sống kiểu này chắc chết sớm. Lúc hăng hái, quyết tâm, tin tưởng, chấp nhận, cười ruồi mọi thứ.. Lúc yểu xìu, run rẩy, than thân trách phận, khóc lóc ỉ ôi nữa... Hao mòn năng lượng quá chừng chừng...

......
(update 11.09.2011: cao 1m55, nặng 48kg, nhan sắc mặn mà hơn nhưng mắt vẫn buồn ngơ ngác, sức khỏe ổn định hơn nhưng tim vẫn còn teo :))

2 nhận xét:

  1. MX ơi ! TD đã khóc khi đọc entry nầy của em đó !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. dạ, lúc em viết entry này em cũng khóc thấy thương đó cô ;)

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...