lâu lâu lục lọi, ôn lại bài học cũ
Một nhà hùng biện nổi tiếng đã mở đầu buổi diễn thuyết của mình, bằng cách giơ tờ 20 đô lên và hỏi hơn 200 người tham dự rằng "Ai muốn có tờ 20 đôla này?"
Rất nhiều cách tay giơ lên.
Ông nói " Tôi sẽ đưa tờ 20 đô này cho một người trong số các bạn nhưng đầu tiên hãy để tôi làm điều này đã..." Ông bắt đầu vò nát tờ 20 đô- la và sau đó lại hỏi "Ai vẫn muốn có tờ tiền này?".Vẫn có những cánh tay xung phong.
"Được... nếu tôi làm thế này thì sao?" Ông ném tờ 20 đô la xuống sàn, dùng giầy dẫm mạnh lên. Sau đó, Ông nhặt nó lên. Bây giờ tờ 20 đôla đã nhàu nát và bẩn thỉu. "Nào, giờ thì còn ai muốn có nó nữa không?" Ông hỏi. Vẫn có nhiều cánh tay giơ lên, chỉ giảm đi chút xíu so với ban đầu.
"Các bạn thân mến, các bạn vừa được học một bài học về giá trị. Dù tôi có làm gì với đồng tiền này thì các bạn vẫn cần nó vì giá trị của nó không hề giảm sút. Nó vẫn có giá trị là 20 đô la...
Khoẻ mạnh hay ốm yếu, thành công hay thất bại, đối với bạn bè, người thân, những người yêu mến bạn, bạn vẫn thật cần thiết. Giá trị của bạn là ở chính con người bạn. Bạn thật sự đặc biệt. Hãy luôn nhắc mình nhớ điều đó. Đừng ngồi đếm những nỗi buồn mà hãy thử đếm xem bạn đã bao nhiêu lần được hạnh phúc. Do vậy, bạn hãy ngừng dằn vặt về quá khứ và ngẩng cao đầu bước tiếp...
Chúng ta có thể bị đánh gục, bị vò xé, bị dày xéo trong bùn đen bởi những quyết định sai lầm, những tình huống "đen đủi" bất chợt hiện ra cản con đường khiến chúng ta cảm thấy dường như mình chẳng còn chút giá trị. Nhưng dù điều gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra, bạn luôn nhớ rằng bản thân bạn thật đáng quý và giá trị ấy sẽ không bao giờ mất đi, và hãy giữ cho giá trị đó đừng bao giờ mất đi bạn nhé!"
(sưu tầm)
ảnh chụp trên mộ bà ngoại, ở Sóc Trăng, tiết Thanh minh 2010 |
Bài này đọc lâu rồi, giờ đọc lại vẫn thấy hay
Trả lờiXóachính xác là càng đọc càng thấm đó chị :)
XóaĐúng vậy đó bạn.
Trả lờiXóaanh cũng nói đúng, dzậy là đúng trăm phần trăm,
Xóaem cứ thế mà làm ha :)