Người bạn thật sự không phải là người đến với bạn đầu tiên hay người bạn biết lâu nhất
Đó là người đến bên bạn và không bao giờ bỏ rơi bạn ♥
Đi ăn cơm chay. Quán cơm chay rất quen thuộc mà nào giờ hai đứa vẫn thích. Cũng lâu lắm rồi mới ghé lại, ngồi với nhau. Quán vẫn chật. Khách vẫn đông. Vẫn chỗ ngồi cũ. Vẫn những món cũ. Hai đĩa cơm chay, hai chén canh rong biển, hai ly mã đề. Thêm một vài chuyện bâng quơ. Đơn giản. Gọn lẹ. Ăn xong rồi về, mỗi đứa chạy một hướng. Nắng chang chang. Nhẹ hẫng.
Nhớ hồi trưa hôm qua, cũng nắng chang chang, lội bộ qua cái nhà hàng Nhật nằm gần công ty. Chỉ có bốn nhân viên kỳ cựu của nhà hàng KB hồi xưa họp mặt. Ăn mỗi người một cái set lunch cũng vô cùng gọn và lẹ, nhưng tám thì dài thoòng :)). Sáu năm rồi mới có dịp gặp lại đủ bộ nên tụi tôi thấy mấy tiếng đồng hồ qua vèo vèo. Anh K., quản lý nhà hàng hồi xưa mà tôi rất nể phục, vẫn giữ nguyên phong độ. Ảnh nói chuyện vừa tiếu lâm vừa có duyên làm chị em cười muốn bể bụng. Chị N., trợ lý của anh hồi xưa cũng giỏi không kém gì anh. Tính chị lại đàng hoàng, ngay thẳng, rộng rãi nên rất được lòng người khác. Cho nên, tôi ngồi tròn hai con mắt nghe chị kể lại hồi xưa mới vô nghề nhà hàng chị cũng bị ăn hiếp tả tơi ra làm sao. Sếp D. của tôi thì khỏi nói rồi. Tôi đã từng nói chị có cái tâm cái tầm rất lớn mà. Trí nhớ siêu phàm của chị làm tụi tôi phục sát đất. Đứa nào làm việc, cư xử, ăn ở ra làm sao... chị nhớ vanh vách. Anh K. cứ cảm thán suốt có một câu "chời, sao chị nhớ hay dzữ dzậy!?". Trong bốn người chỉ có tôi là cóc ké, nhưng lại may mắn được mấy anh chị quý mến, khoái kêu réo cho đi theo để chống càm ngồi nghe rồi cười. Vậy thôi :))
Tính ra, mấy tháng rồi tôi hổng có đi đâu xa mà đi vòng vòng SG này hơi bị nhiều. Đi ta bà tứ xứ, mấy bạn chỉ cần hú một cái là tôi ừ liền, trong vòng có bảy nốt nhạc :))
Ơn Chúa, tôi phát hiện ra mình thích được như dzậy. Khỏi có thời giờ rảnh mà buồn lâu. Khỏi có cái vụ tối tối đóng cửa ngồi một góc thu lu trong phòng ôm cái laptop ca bài đời tôi cô đơn. Khỏi viết mấy cái entry rầu rĩ ão não. Khỏi tra tấn ai. Khỏi dòm ngó ai. Khỏi khóc :)) ... Còn được gặp nhiều, thấy nhiều, nghe nhiều... tự dưng thấy đời nhẹ nhàng hơn.... dù đôi khi nhận ra, quả thiệt... ♫ đời là những phong ba, ta là chiếc lá... ♫
"Người bạn thật sự không phải là người đến với bạn đầu tiên hay người bạn biết lâu nhất
Trả lờiXóaĐó là người đến bên bạn và không bao giờ bỏ rơi bạn"
Mình hoàn toàn đồng ý với điều này. Mình cũng có một người gọi là bạn trong nhiều năm. Mãi đến một ngày mình mới nhận ra rằng...chị ta không có thật lòng với mình. Hụt hẫng một thời gian...
và đôi khi... ta cũng có một chút hụt hẫng bởi những người bạn một thời thân thiết với ta nhưng thời gian, xa cách cộng với cơm áo gạo tiền ít nhiều làm tình bạn lợt lạt nữa đó chị...
XóaTấm hình trên chắc là đang đi tìm mua đất, he he...
Trả lờiXóahổng phải mua đất anh ơi, người ta đang làm đường, chụp lại làm kỷ niệm :))
XóaHi sis ! những ngày nghỉ thoải mái hok chị, chị luôn có những entry đầy ý nghĩa, một chút gì đó của tâm trang và một chút gì đó của đời thường...e thik ! anh Lead của chị thía nào rùi hén...!!!
Trả lờiXóachị của em lúc nào mà hổng tâm trạng và đời thường :p
Xóachị có anh Lead nào đâu, chỉ có chàng Attila ở trong hình kìa, nhìn là biết ảnh khỏe ru hà...
thanks Anh đã quan tâm chị :))
Cái hình hay quá Xuân. Trông ngầu ngầu, hihihi
Trả lờiXóacó mấy tấm nữa còn ngầu hơn nhưng em hổng có show tại mặt em mà ngầu nhìn khó ưa lắm chị :))
Xóae thik thứ 6, chắc hẳn c cũng vậy, hihi
Trả lờiXóa