Chiều thứ sáu, văn phòng nhận được văn bản thông báo kiểm tra của Phòng kinh tế quận. Ráo riết chuẩn bị đón mấy ảnh thôi cũng đủ đuối rồi. Đoàn kiểm tra liên ngành có tới sáu anh cán bộ tới vào bữa chiều thứ ba. Ngồi tiếp những anh cán bộ trẻ trung, năng động, hách dịch, hạch hỏi, moi móc, răn đe, ra vẻ... mà thấy đổ mồ hôi hột. Hơn cả tiếng đồng hồ chẳng kiếm được cái manh mối nào bự bự để xử tụi tôi, rốt cuộc, mấy ảnh cũng moi được mấy cái phẩy nhỏ nhỏ để ghi biên bản cho nó sang. Mấy ảnh dzìa rồi, sếp ngồi cười: "tụi nó xách cặp đi kiểm tra mà không có trình độ quái gì hết hả em!?". Mèn ơi, tôi hổng biết phải nói sao nữa, cái anh cán bộ kiểm tra mảng lao động của tôi chỉ là một thằng nhóc chạy lon ton ở trên Phòng lao động, mà bữa nay tôi dòm ảnh oai ghê, hạch hỏi đủ thứ, còn móc điện thoại ra, đi tới đi lui, trả lời bảnh tỏn "có gì hôn, anh đang đi kiểm tra mấy công ty..."
Đã mấy năm nay, thường xuyên làm việc chung với mấy ảnh, tôi luyện được tánh kiên nhẫn. Dù quen lắm rồi mà nhiều lúc vẫn thấy nóng ruột chịu hổng nổi nha. Cứ mòn mỏi đợi chờ nha. Cứ vô tư tà tà từ UBND/CAP/BHXH/CĐ cho tới TAND nha... Bữa chiều đó ra khỏi công ty, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất nung nấu trong đầu: muốn bỏ nghề quách cho rồi. Oải!
2.
Nhà má tôi nhỏ như cái húm dzậy, tôi còn mon men dzìa chiếm địa bàn. Ở cũng quen rồi, nhưng khổ một nỗi là mỗi khi có khách viếng thì y như rằng sẽ đảo lộn sinh hoạt tùm lum. Tôi đơn thân độc mã lại ăn nhờ ở đậu nên dễ bị đẩy ra rìa xã hội nhất. Mới gần đây nè, ôm cái mền đi ngủ bờ ngủ bụi, lê lết hết chỗ này tới chỗ kia, rồi nằm chèo queo ở sofa. Ngủ được chết liền. Ta nói, vừa tủi vừa mệt, khóc không cưỡng nổi :). Sáng đi làm, đuối còn hơn con muỗi. Đến tối dzìa, chưa kịp than, được rủ rê, dzậy là ôm đồ qua ngủ nhà dì tuốt bên quận 7... Thiệt tình, biết bao lâu rồi mới có lại cái cảm giác ấm áp hạnh phúc như hồi xưa. Nằm máy lạnh, vùi mình trong chăn êm nệm ấm, vừa coi HBO vừa tâm sự nhỏ to (với mấy đứa em), đi vào giấc mộng hồi nào hổng hay, cũng chẳng hề có chuyện nửa đêm thức giấc... Vậy là từ bữa đó, tôi (lại) có một ước ao, tôi (lại) có một khát khao...
3.
Bỗng dưng, một ngày trời quang mây tạnh, tôi lại có hứng nghe nhạc và nghe say sưa. Chỉ là tình cờ nghe bài Tưởng niệm, thấy từng câu từng chữ như được rút từ trong ruột của mình. Thấy nỗi buồn sâu thăm thẳm kia được an ủi bội bội lần. Nào chỉ có mình thất tình, nào chỉ có mình biết tiếc biết buồn, nào chỉ có mình đau đáu nhớ nhung... Có nỗi đau giống như mình, chỉ tính người VN thôi, nếu không nói là mấy triệu thì chí ít cũng phải tới mấy chục vạn người! Chỉ biết đau rồi khóc hoài thì giải quyết được cái gì?? :)). Dzậy là ngồi làm cái playlist mới bên Zing... Mà nghe bằng cái laptop của mình đâu có gì gọi là hay ho. Phải burn ra đĩa rồi xuống phòng hifi-stereo của má đóng cửa lại, nằm dài nhắm mắt nghe nó mới phê. Dzậy là ghé bạn Google tìm cái Acoustica CD Label Maker có crack đàng hoàng, tải dzìa, cài vô máy, thiết kế cái nhãn tím tím cho nó sang trọng. Hehe, dù gì mình cũng đã từng mày mò tự học thiết kế in ấn nhãn đĩa đủ kiếm cơm một thời gian mờ, phải biết nâng cao giá trị cho cái cd của mình chớ (thiệt may là bỏ lâu rồi mà chưa bị lục nghề). Làm xong rồi, nghe sướng lỗ tai rồi, tự nhiên có nhã hứng muốn tặng cho mấy bạn nghe chơi. Nếu ai thấy thích, có tâm trạng, hoặc hứng thú thì cứ gửi địa chỉ vô cái mail của mình nha... (sehonbaogiohet@gmail.com)
4.
Và tận trong sâu thẳm, chỉ có một mình tôi biết, tôi phục mình. Bằng tất sự dịu dàng, cảm thông, chia sẻ, và yêu thương. Tôi đã cố gắng hết sức mình. Cho tới tận phút cuối cùng. Tôi phải tự khen mình một câu cho lên tinh thần mới được: Xuân em, em làm tốt lắm! :))
5.
Đúng ra là từ cái tuần trước nữa kia kìa, từ cái bữa thứ bảy mà tôi tự hỏi "mất bao lâu để quên một người!?" đó... Từ bữa đó đó, tinh thần tôi tự nhiên rớt cái độp. Chỉ số lòng tin còn ở mức thấp nhất trong vòng mười năm trở lại đây. Sắc diện phải nói là rất tệ. Tay chân dở hổng nổi. Hông muốn nói chuyện với ai cũng hổng có hứng đi đâu hết, còn đóng blog nữa hehe... Còn cái tuần này hả... ôi thôi, tôi đã trải qua một ngày thứ hai bức bối, thứ ba điên loạn, thứ tư mất kiểm soát, thứ năm buông thả, và thứ sáu... thứ sáu là một ngày xen lẫn cảm giác phấn khích và rã rượi...
Vậy là đã qua một tuần... kể từ cái bữa một mình tôi lủi thủi bước ra khỏi cái tòa nhà đẹp đẽ có hành lang thiệt dài, khung cửa sổ thiệt lãng mạn ngó ra bầu trời xanh ngắt cây lá xum xuê tọa lạc ở số sáu, Lý Tự Trọng, quận một :p
6.
Thế là hết, nước trôi qua cầu... đã chìm sâu những tháng ngày đắm mê...
(22.2.2004 - 27.2.2012) |
Nhậu một phát cho đã đời, rồi quên hết mấy người, mấy việc cần phải quên. Đám đàn ông tụi tui dễ quên hơn các bạn gái.
Trả lờiXóaÔi sao mà...thích cái câu: "xuân, em làm tốt lắm !" :D
Trả lờiXóaQuả thực phụ nữ xem ra lại thích hơn nam giới ấy chứ, còn tìm về với má, với dì, với chị em được...chứ đàn ông thì thôi rồi, có gì tự chịu lấy, chả dám về...nhà, gặp chuyện phiền phức cũng chẳng dám nói với ai, đến cả cơ quan cho đi chơi lễ cũng cáo mệt ở nhà...lướt web :P
Mới đi nhậu về, mà cũng chẳng thấy khá hơn chút nào, chả nhẽ lại đi kể lể chuyện riêng với mấy thằng bạn đực rựa nhậu ? làm mất hứng tụi nó.
Xa quá không mời Xuân đi uống vài ly...giải sầu.
@a.Đỗ: có thiệt là... nhậu dzô quên hết hông anh??
Trả lờiXóa@D4U: có chắc là... uống vài ly dzô sẽ giải hết sầu hông bạn??
Cũng còn tùy người X ah, có người thì nhậu vào thấy buồn ghê gớm hơn nữa đấy...phần lớn là quên sầu được chốc lát thôi :(( xong cũng nhẹ bớt phần nào. Nhậu một lần cho thật say, mọi hỉ nộ ái ố kìm nén bao lâu cứ gọi là tuôn ra hết hehe, trút đi chút nào hay chút nấy X ạ :P (nhưng phải chú ý an toàn nhé !)
Trả lờiXóanghe quen quen :))
XóaXuân em, em làm tốt lắm!
Trả lờiXóahehe... câu này nghe cũng quen quen :))
Xóa