1.
Phàm là con người, ai cũng thích mình được khen là giỏi, không ai muốn mình bị nói vô mặt rằng mày dở òm, sao mày không làm vầy làm vầy nè, gặp tao hả, tao sẽ làm vầy làm vầy nè... Tôi tự thấy mình không phải là người tài giỏi gì. Cho nên tôi chẳng bao giờ ra vẻ tài lanh chê bai ai. Tôi chỉ là người đàn bà bình thường đang-lao-đao-lận-đận. Đã xác định rằng mình không thể làm gì hơn nữa trong tình cảnh này. Và biết mình đang ở đâu. Có thể có nhiều cách ứng xử khác nhau với cùng một sự việc. Có thể người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc. Công nhận tôi có nhiều lúc hoang mang hay cũng có lúc buồn quá không kiểm soát nổi bản thân mà làm một số chuyện ruồi bu cứt ngựa... Nhưng thử suy xét cho kỹ đi, ai đứng ngoài cuộc cũng nói hay lắm, tới hồi đụng chuyện mặt xanh lè xanh lét, tay chân bủn rủn, đứng hổng vững nữa là...
Bạn ơi nên nhớ, khi ai đó coi bạn là bạn nên tìm đến bạn, họ chỉ cần bạn lắng nghe, chia sẻ... không cần bạn cười, chê, dạy, khích, xúi... đủ thứ đâu. Nếu có lòng, bạn còn có thể giúp họ một giải pháp nào đó cho êm êm xuôi xuôi... chứ họ nhất định không cần bạn phán xét họ giỏi hay dở đâu, nghen :)).
2.
Nhà tôi, ba má tôi, anh em tôi, cả dòng họ tôi... chưa ai biết tôi đã chính thức nửa đường gãy gánh... Không phải tôi giấu. Tại tôi chưa muốn nói. Chưa có hứng nói. Hoặc buồn mà không nói nổi. Chỉ bởi vì. Là một Kitô hữu, tôi thật sự thấy xấu hổ vì điều đó :((
3.
Tôi có ba người bạn, là ba người chị thân thiết nhất. Tự mấy chị nhớ ngày 27. Tự mấy chị gọi hỏi thăm tôi sao rồi? xong chưa?... Và ba chị nói với tôi ba câu an ủi hoàn toàn khác nhau. Một chị thở ra "... thôi kệ, ráng lên em!". Một chị có vẻ kích động "...đừng có buồn nữa! phải vui lên! em còn trẻ đẹp mà lo gì!". Nhưng... tôi cực kỳ xúc động với một chị còn lại, chị hổng có nói gì hết, chỉ buồn hiu thở dài... rồi chỉ nhắn cho tôi một tin đại loại "...cứ từ từ thôi em..."
4.
Muốn đi đâu đó, mà còn ngần ngại... Đang ngắm nghía Phú Quốc. Nhớ cafe dzới mấy bạn trẻ ở Đà Lạt vô cùng. Lăm le ý đồ trở lại Thái hoặc Cam. Định bán hết của cải còn lại, nhịn ăn nhịn mặc, xin thêm tài trợ, làm một chuyến đi mơ ước đến Mễ Du tháng sáu này...
5.
Ai yêu cứ yêu. Ai dzui cứ dzui. Ai vi vu cứ vi vu. Mình ở đây. Cứ buồn một tháng, sáu tháng, một năm hoặc hơn nữa... cũng không sao. Không có gì gấp. Không có gì đáng để phàn nàn. Rồi chuyện gì tới sẽ tới.
...
Tháng sáu hay sáu tháng !? lại làm D4U nhớ bài này, http:/www.youtube.com/watch?v=uFntXSCgEQE
Trả lờiXóaCùng nghe nhé...
thanks for your share! :)
Xóa