Tối thứ bảy rồi Hiển bị trật gân, bàn chân sưng chà bá, ai đụng tới ảnh cũng la bai bải. Nhằm bữa sáng chủ nhật có hẹn đi lãnh học bổng bên trường dì Huệ nên phải chở ảnh vô tới Đầm Sen. Sáng sớm ẳm ảnh vô toilet rửa mặt, thay đồ, thảy lên xe chở ảnh đi mà đuối cả người. Dọc đường tỉ tê với ảnh. Biết ảnh thần tượng Lý Tiểu Long nên hỏi Hiển có coi phim võ hôn, mỗi lần mấy anh đánh võ xong bị đau tay đau chân thì sẽ có mấy sư phụ xức rượu thuốc vô xoa xoa bóp bóp là hết đau liền á
h. Ảnh gật gật "uhm, Hiển biết". Bởi vậy bi giờ cái chân Hiển sưng quá chừng rồi, chị X. sẽ chở Hiển đi cho sư phụ kia bóp thuốc nha, mát lắm, đảm bảo không bao giờ đau không bao giờ sưng nữa. Ảnh lại gật gật "uhm, chị X. chở Hiển đi gặp sư phụ đi". Mà lúc tới đó, lỡ sư phụ có làm Hiển đau thì Hiển cũng đừng có khóc nha, mình làm nam nhi đại trượng phu, phải cắn răng chịu đựng, hổng phải hễ chút thì la làng nha. Ảnh lại gật gật tiếp "uhm, Hiển hiểu rồi"
Vậy là quành đầu xe lại, chở ảnh tới cái nhà kiểu xưa thiệt là xưa, đằng trước có gắn cái bảng cũng kiểu xưa "Chữa trật tay - chân" nằm gần ngã tư Cao Thắng - 3 Tháng 2. Sư phụ hổng có già lắm, tầm bốn mấy năm chục. Sư phụ nhiệt tình hỏi thăm xong kêu tôi ngồi xuống ghế rồi để t
hằng Hiển ngồi trong lòng. Sư phụ nhỏ nhẹ nói "ráng nha, chú nắn gân lại cho hết đau nha" rồi với tay cầm cái remote chĩa vô lcd treo trên tường bấm một phát trúng ngay kênh Disney Channel mà ảnh cực kỳ mê thích. Lúc sư phụ nắn gân cho ảnh, ảnh bậm môi nghiến răng bấu đùi chị X. cứng ngắc. Lúc sư phụ kêu ráng nha sắp xong rồi con, ảnh còn quay lại nói "chị X., sư phụ vuốt vuốt chân em đã quá chị X". Sư phụ nghe được cười hả hả "dám chọc quê tui ha". Hình như sư phụ vuốt mạnh tay hơn làm ảnh vặn vẹo người thêm mấy cái nữa thì xong. Sư phụ lấy miếng gạc bó thuốc thêm cho ảnh rồi dặn dò kỹ lưỡng. Ảnh đi cà nhắc ra xe không quên quay lại cúi đầu cám ơn sư phụ, thưa sư phụ con về. Qua đến chiều hôm sau thì ảnh hết đau, tự tháo băng, chạy ra cửa hàng khoe "nhìn nè, em hết đau rồi nè chị X..."
Bữa nay, tôi đi giao hàng ở Bình Thạnh. Lạc đường, chạy vòng vòng cả tiếng đồng hồ. Điện thoại hai ba cái trong túi réo rắt gọi. Tấp vô lề mà cũng bị lạc tay lái. Té nhào. Có một em trai dừng xe lại đỡ lên dùm. Chân run. Cổ tay đau. Dĩ nhiên là không đến nỗi phải đi gặp sư phụ bóp thuốc. Trên đường về, nghĩ tới câu đã nói với em Hiển mà không hề khóc một miếng. Phải cắn răng chịu đựng, hổng phải hễ chút thì la làng nha, dù mình chẳng phải là nam nhi đại trượng phu ;)
Bài hay sưu tầm được bữa nay:
Khổng Tử đi du thuyết cùng các học trò. Trưa nắng mệt nghỉ chân bên đường. Khổng Tử sai học trò ngoan nhất nấu cơm. Mọi người tranh thủ ngả lưng. Khổng Tử chợt thấy học mở vung nồi vét cơm ăn trộm. Người vô cùng thất vọng. Lúc xới cơm ăn, người muốn thử lòng bèn bảo học trò: "Ngươi xới cho ta bát cơm để cúng mẹ". Học trò đỏ mặt ấp úng nói: "Cơm này không thể cúng được, thưa thầy, vì con đã ăn rồi". Mọi người ồ lên. Người học trò nói tiếp: "Lúc nấu ăn con không để ý đã để nhiều than củi bay vào. Lượng cơm bị bẩn nhiều con sợ thiếu nên đã ăn hết. Giờ con không đơm cơm cho mình. Con ăn trước rồi nên cơm này không cúng được thầy ạ". Khổng Tử ngửa mặt lên trời than:
"Có những việc chính mắt ta trông thấy mà vẫn không phải sự thật!". Ngẫm ra nhiều chuyện quanh mình, ta vẫn còn quá nông cạn.