Khi nổi giận, tôi thật sự thấy mình rất đáng sợ :(. Nhưng tôi đủ tỉnh táo để biết mình đang tàn phá cái gì. Và đủ tỉnh táo để biết đâu là điểm dừng lại, để không tự mình làm tổn thương mình.
Tối nay, tôi đứng ở ngã tư đường, còn cười còn nói còn trấn an chị. Chị đừng lo. Em sẽ không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Hai chị cũng không cần phải mong đợi em về. Từ giờ, em chỉ còn có một con đường để đi, em chỉ cần nhìn đằng trước mà đi thôi...
“Nếu ai không sai lỗi trong lời nói, thì là người trọn lành; vì kẻ ấy có thể chế ngự được thân xác mình." Nếu chúng ta tra được hàm thiết vào miệng ngựa, để bắt nó tùng phục chúng ta, thì chúng ta cũng có thể điều kiển cả con ngựa. Kìa cả những chiếc thuyền, to lớn và bị cuồng phong lôi cuốn, mà một bánh lái nhỏ, điều kiển chúng, theo ý người hoa tiêu. Cũng thế, lưỡi là chi bé nhỏ nhưng nó nói lên những điều vĩ đại. Kìa một ngọn lửa có là bao, mà đốt cháy cả một khu rừng lớn. Lời nói cũng là ngọn lửa, là cả một thế giới gian ác. Lưỡi là một trong các chi thể của chúng ta, nó làm hoen ố cả thân xác, được hỏa ngục nhen nhúm lên, nó đốt cháy cả cuộc đời chúng ta. Mọi loài cầm thú, muông chim, rắn rít và cá biển, đang và đã bị loài người chế ngự, nhưng con người lại khó lòng chế ngự được cái lưỡi, một tai họa bất trị và chứa đầy nọc độc giết người” (Jac, 3, 3-10).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))