Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Tháng 8 - ngày 20

Ơn Chúa, sáng nay thức dậy, tôi ngồi rất lâu giữa đống gối mền, tự nghĩ không biết bữa nay mình sẽ có điều gì mới lạ hay. Thì nhỏ Uyên gọi. Cả năm rồi, nó mới gọi tôi. Tám đâu hơn một tiếng đồng hồ. Nói chuyện nhà cửa, chuyện ba má, chuyện anh chị em, chuyện con cháu, chuyện công việc... Hai đứa tôi dù gì cũng là bạn thân mấy chục năm, thiếu gì chuyện để nói. Nó rành tôi cũng như tôi rành nó. Nhưng trên hết mọi sự, khi nghe kể về hành trình đức tin của nó, tôi xúc động vô vàn. 

Nó và tôi, hai đứa bằng tuổi. Lấy chồng rồi đổ vỡ cùng một lượt. Cùng có một thời hoàng kim, cùng có một thời tay trắng. Nó đã từng làm ăn lớn cầm bạc tỷ trong tay, rồi bị người ta chơi xấu, sa cơ thất thế. Nó đã từng trốn chui trốn nhủi không đồng xu dính túi, gọi tôi ra Nhà thờ HS, hai đứa ngồi ghế đá vừa khóc vừa động viên nhau. Một năm rồi, nó dọn đi xa, biệt tích giang hồ. Trong một năm đó, nó nỗ lực hết mình làm lại từ đầu. Nó quả nhiên đã làm được rất nhiều việc đáng để tôi ngưỡng mộ. Và trước sau như một, nó khẳng định, chỉ có nhờ ơn Chúa nó mới có được ngày hôm nay.

Tôi tin nó.

Bởi, những trải nghiệm mà nó có, tuyệt vời đến mức, tôi nghe giọng nói của nó như có nhạc đệm. Thánh thót. Hân hoan. Vui vẻ. Bình an. Làm tôi cũng vui lây. Có thể so với nó lúc này, niềm tin của tôi chẳng thể nào sánh bằng, nhưng ít ra thì niềm vui sướng của nó cũng đã thắp sáng ngày hôm nay của tôi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...