Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Tháng 8 - ngày 14


Tối hôm trước, chị nhắn tin đúng lúc nhỏ em này đang buồn não nề. Chị nhắn đến câu thứ hai thì nó bật khóc điên cuồng. Nhắn qua nhắn lại rồi chị kêu mai chị em mình đi ăn trưa nha. Sáng lo gọi điện book bàn bên Sushi Bar. Chỗ này hồi xưa là chốn hẹn hò của mấy chị em trong văn phòng. Phòng ăn ấm cúng, đồ ăn ngon lành, chỉ tội chờ hơi lâu. Món khoái khẩu của mấy chị em là cá thu Nhật nướng. Cách đây chừng một năm, set ăn trưa ở đây tầm 90k-110k/phần, giờ vật giá leo thang, giá tăng 120k/phần là thấp nhất.

Từ hồi xưa tới giờ, những lời khuyên bảo của chị luôn là lời vàng ngoc đối với đứa em này. Lúc nào chị cũng lắng nghe, thấu hiểu, phân tích có tình có lý, không bao giờ phán xét, không có bàn ra, không có áp đặt. Chị luôn ủng hộ mọi quyết định của nhỏ em này. Lúc nào cũng tin tưởng và sẵn sàng trợ giúp. Như hôm nay, khi nghe nhỏ em này nói về cuộc sống hiện tại và ước mơ của mình, chị nói nhiều câu nghe mát cả ruột gan. Mà quen chị lâu năm, nhỏ em này biết, chị thuộc dạng người không bao giờ nói suông đâu.
"Chỉ có những ai trải qua mất mát mới thấu hiểu nỗi đau này, nên chị rất hiểu, rất thương em và bé Th. nhưng không biết phải làm gì để giúp hai đứa..."
"Em đâu có già, bây giờ em thực hiện những ước mơ của mình vẫn được mà. Ráng lên em!"
"Em làm đi! Cần vốn thì kêu chị!"

Bữa nay, nhỏ em này làm gan gửi tặng chị một cái vali du lịch đa năng cho chị dắt con trai đi Sing, chị khoái lắm, cười tươi như bông ;)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...