Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

Tháng 8 - ngày 17

Ai đó nói rằng "người ta khóc, không phải vì họ yếu đuối, mà bởi vì họ đã mạnh mẽ quá lâu" (people cry, not because they are weak, it's because they have been strong for too long). Tối nay khi chở hai mẹ con nhỏ Kachi đi trên đường, sắp về tới nhà, thì trời đổ mưa ào ào. Tôi cuống cuồng dừng lại bên đường lấy cho nhỏ em dâu áo khoác trùm đầu, vội vàng mặc áo mưa để che chắn hai mẹ con nó khỏi ướt. Lên xe chạy tiếp được một đoạn thì mắt mũi cay xè. Tôi không phải là người uỷ mị đến mức đụng đâu khóc đó. Nhưng phải thừa nhận tôi là một kẻ khóc trong mưa chuyên nghiệp ;). Tôi cũng không hề yếu đuối đến mức cứ bi đát hoá tình cảnh của mình. Nhưng phải thừa nhận là có những khoảnh khắc tôi bất chợt cảm thấy mình cô đơn kinh khủng ;).

Nghĩ lại thì tôi cũng không thấy buồn cho lắm, vì suy cho cùng, cái cảm giác tủi thân đến mức rơi nước mắt hay khoảnh khắc thấy mình cô đơn cùng cực kia đều không đáng sợ một chút nào. Bởi mọi sự đã xảy đến với tôi dường như đều hợp lẽ tự nhiên ;). Điều đáng sợ nhất tôi sợ trong lúc này, chính là, khi không tỉnh táo tôi sẽ bỏ mặc mình. ^^


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...