Những buổi sáng thức dậy trong căn phòng của nhỏ Thỏ luôn làm cho tôi thấy sảng khoái. Hễ nằm lên giường có chút xíu là hai con mắt díp lại liền. Và tôi ngủ một mạch tới sáng. Không mộng không mị. Lý giải cho chuyện này, tôi cho là căn phòng trên lầu ba đó có một cái giường rộng, nệm ấm, chăn êm, dù máy lạnh chạy rì rì cả đêm nhưng căn phòng được decor rất đơn giản và tạo cảm giác ấm cúng, thân quen, với riêng tôi.
Chiều mang giày chuẩn bị đi bộ thì bé Lộc qua rủ đi ăn beefsteak. Thằng Hiển lại có mặt lên tiếng chị X đừng đi với anh Lộc, chở em đi đi. Hỏi tại sao, nó nói tại em nhỏ, chị X phải thương em hơn. Tôi cười trả lời chị X thương anh Lộc trước, tới bây giờ vẫn còn thương và thương mãi mãi, nên chị X sẽ chở hai đứa đi luôn. Vậy là chuyển hướng, thay vì chạy ra công viên thì tôi chở hai thằng nhóc đó thẳng tiến Phú Nhuận. Công nhận Apple Cafe mới mở rất đẹp đẽ sang trọng mà vắng hơn chùa bà đanh là phải rồi. Nhân viên phục vụ tệ. Beepsteak dai nhách, dở òm, không có nổi một cọng salad để decor nữa. Chỉ có một cục thịt bò nhỏ xíu và ổ bánh mì rỗng ruột nướng cháy đen. Nói chung là quá tệ. Bù lại, hai chị em tôi nói được rất nhiều chuyện. Bé Lộc em tôi thật sự có những suy nghĩ chín chắn và trưởng thành so với tuổi mười bảy của tôi hồi xưa rất nhiều...
Tối, nhỏ Kachi ngó thấy tấm hình này hỏi "cô ba với chú Hiển đi đâu zậy?", tôi trả lời cô ba dẫn chú Hiển đi ăn. Nó hỏi "sao không chở Chi theo?", tôi trả lời Chi đâu có biết ăn bò beefsteak. Nó hỏi thêm một câu "cái này bị ai chụp zậy?", ý là chị ta hỏi ai chụp cái tấm hình này. Cô ba cười ha ha trả lời "chú Lộc chụp đó". Vậy là chị ta gật gù kết luận "chú Lộc chụp cho cô ba zí chú Hiển đi ăn bò bít tết hổng có dẫn Chi theo!". Mắc cười thiệt mắc cười ;D
Tối nay lại qua nhà nhỏ Thỏ ngủ. Chắc chắn là ba chị em lại ríu rít nói
chuyện thời sự, coi tivi rồi ngủ hồi nào hổng hay nữa cho coi... ;)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))